Dường như vừa buổi sáng nay
Người xưa tắm ở suối này, trước tôi
Suối đàn réo rắt, khơi vơi
Thanh âm chuốt tận xa xôi thuở nào
Nỗi niềm trời thấp đất cao
Trong veo nguồn quý rót vào muôn dân
Lòng ai vẩn bụi mấy phần
Tháng năm trong đục lọc dần tỉnh say.
Vốn xưa, đã bậc hiền tài
Tầm cao dữ thác, nhọn gai hiểm nghèo
Uất đời sấp ngửa, gian điêu
Hư danh nào phải xế chiều mới khinh
Chỉ thương trằn trọc dân lành
Gốc bền cái đẹp, hiển vinh mọi thời.
Nghiêng nghiêng dòng suối dọc đời
Ông bà tưới tắm hồn tôi mượt mà
Ngược bơi thăm quá khứ xa
Thời gian loang chảy xanh nhòa không gian
Suối sông Nguyễn Trãi đang tràn
Tôi làm nhánh nhỏ về ngang đất cằn.
PHẠM ĐÌNH ÂN