Hình như tôi bắt đầu vào rừng dẻ lúc 11 tuổi, học lớp 4 Trường Cấp I xã Bắc An, huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương. Thày Phan Quang Cách dạy lớp tôi hồi ấy. Tôi không nhớ có lần nào thày dẫn chúng tôi đi nhặt hạt dẻ không, chỉ nhớ tôi đi cùng các bạn trong lớp. Học cùng lớp nhưng các bạn nhiều tuổi hơn và đã từng theo bố mẹ vào rừng. Bắc An là xã vùng núi của huyện Chí Linh, người dân ở đây sống nhờ vào rừng. Rừng cho gỗ, nứa, lá tranh làm nhà, cho củi, cho hạt dẻ, cho những quả sim tím mọng… Chúng tôi là con công nhân nông trường, bố mẹ có lương nhưng vẫn theo người dân địa phương vào rừng kiếm thêm. Lương công nhân nông trường làm sao đủ nuôi lũ trẻ đang lớn. Cứ thế, chúng tôi lam lũ cùng rừng…
Ký ức tôi còn nguyên nắng nhẹ, gió bấc nhẹ những ngày đi nhặt hạt dẻ. Trời se vừa lạnh, không gian khô thoáng nhẹ bỗng. Khi vào đến gốc dẻ, lũ chúng tôi sà xuống những vạt lá rụng, gạt tìm hạt dẻ. Những gốc dẻ to xòa tán rộng cả mấy gian nhà. Nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá, gió nhẹ xào xạc trên đầu. Thi thoảng một cơn gió ào qua, hạt dẻ rào rào rụng xuống, những hạt vừa khô còn nguyên vị ngọt bùi…
Học lên cấp 3, tôi không đi nhặt hạt dẻ nữa nhưng ký ức về rừng dẻ vẫn luôn theo cùng. Đường từ trường huyện về nhà, mắt tôi vẫn dõi tìm những cánh rừng dẻ. Mùa xuân, hoa dẻ nở trắng cả rừng. Rồi nắng mưa sương gió, đến mùa đông, khi gió bấc về se khô lớp vỏ gai bên ngoài, những hạt dẻ tròn căng mới bung mình rơi xuống. Bao lớp người ở đất Chí Linh đã từng có niềm vui thơ dại khi nhặt được một hạt dẻ rừng vừa rụng, chắc mẩy. Vậy mà để thưởng thức vị ngọt bùi của hạt dẻ, người ta còn phải biết cách rang cho hạt không cháy, vừa nứt để tách được lớp vỏ cứng… Ôi những hạt dẻ mơ ước của tôi.
Mang ký ức về những mùa hạt dẻ, tôi và Minh Hương về tận rừng để đi tìm nhặt. Nhưng bây giờ đã khác ngày xưa. Hạt dẻ rụng đầy sân nhà Chu Xuân Đông ở Ngũ Đài Sơn, hạt dẻ trong những cánh rừng tự quản của người dân địa phương ở Bãi Thảo. Chị em tôi lần lượt lên lão, chẳng biết bao giờ lại về Chí Linh mùa dẻ rụng…
Nhưng, như một điều kỳ diệu, tuổi thần tiên của chị em tôi mãi lung linh màu nắng hạt dẻ. Và chúng tôi vẫn luôn hướng về miền đất ấy, để mãi yêu thương, để mãi quay về.