Tâm sự của cô gái Hà thành yêu con trai Hải Dương

Thứ hai - 07/03/2016 19:09 - 33490 lượt xem
Tâm sự của cô gái Hà thành yêu con trai Hải Dương
Tâm sự của cô gái Hà thành yêu con trai Hải Dương
Dưới đây là tâm sự của một bạn gái yêu đơn phương một chàng trai ở Hải Dương :"].
Không biết câu chuyện của hai người sẽ đi đến hồi kết như thế nào, nhưng hi vọng họ sẽ có một happy ending. ♥

"Tôi - một cô gái Hà Nội, có lẽ nếu không có chuyến về thăm nhà đứa bạn học cùng đại học ở Hải Dương thì chắc tôi chỉ biết về Hải Dương với bánh gai, bánh đậu xanh, vải thiều, rồi Côn Sơn - Kiếp Bạc là hết.

Năm thứ 1 đại học tôi vẫn hay hỏi đứa bạn: Hải Dương có gì không mày?
Nó trả lời : Mày cứ về đi thì biết, Hải Dương yên bình và trong lành lắm, zai Hải Dương đẹp trai lắm.

 

Và rồi đến tận đầu năm thứ 2 tôi đã về Hải Dương để dự sinh nhật đứa bạn và tò mò để xem mặt người yêu mới của nó. Quả thực Hải Dương sạch sẽ, mát mẻ, yên bình không ồn ảo như Hà Nội, công nhận zai Hải Dương cũng khá đẹp zai và con người Hải Dương theo cảm nhận của tôi thì tốt bụng và rất thật thà. Đặc biệt là cũng chính ở mảnh đất này, vào bữa tiệc sinh nhật đó, tôi đã gặp người con trai ấy, người tôi đã yêu và cho đến tận bây giờ... gần 2 năm qua rồi tôi vẫn yêu anh.

 

Tôi bắt đầu về Hải Dương nhiều hơn để có cơ hội gặp anh. Tôi đã bắt đầu quan tâm đến mọi thứ ở Hải Dương và vì có cảm tình với anh, vì bắt đầu thích anh nên cứ mọi thứ liên quan đến Hải Dương tôi đều tìm hiểu. Cho đến giờ ngoài đường phố Hà Nội tôi thuộc như lòng bàn tay thì đường phố Hải Dương tôi cũng biết không ít: đại lộ Hồ Chí Minh, Trần Hưng Đạo, Tam Giang, Bùi Thị Xuân, Phạm Ngũ Lão, Đội Cấn, Hoàng Văn Thụ, Thanh Niên, Tuy Hòa, Đồng Xuân, Nguyễn Lương Bằng...nói chung là hầu như mọi ngả đường ở Hải Dương tôi đều đã đi qua và nhớ rất rõ, hehe.

 

Tôi nhớ những buổi sáng được đi ăn cháo lòng :)) (cháo lòng ở Hải Dương ngon hơn ở Hà Nội ý, kaka), nhớ hàng tá quán cafe tôi đã từng ngồi: new wave, Mộc, thế kỷ, new feeling, star, Delta, Tâm, Bạch Đằng, Thủy Tiên, Quỳnh, memory...oh rất nhiều nhưng không nhớ tên hết. @@ nhớ món gà và nem chạo ở Hải Dương ngon tuyệt ^^, nhớ cốc nước dừa nước mía ở Đoàn Kết, ăn mực uống rượu ở Thanh Niên, trà đá tổng hợp, karaoke ở Myway và đặc biệt bị thích UỐNG BIA HẢI DƯƠNG trên đường Thanh Niên, haha, bia gì mà ngọt lịm uống mãi chẳng chán vì không chán nên uống thật lực rồi đến lúc không thể nói nhanh được nữa, say nhưng vẫn biết mình nói gì làm gì có điều mọi thứ đều chậm chạp, buồn cười lắm vì chẳng bao h như vậy haha.

 

Và cứ như thế Hải Dương in đậm trong tâm trí tôi, tôi thuộc lòng giờ giấc tàu về Hải Dương vì toàn đi tàu về, hehe. đến nhân viên trên tàu người ta cũng quen mặt @@. Có lẽ người nào nói chuyện về Hải Dương với tôi chắc họ nghĩ tôi quê ở Hải Dương mới đúng.

 

Tôi cứ đi đi về về, thỉnh thoảng thì xin phép bố mẹ về chơi với bạn thì về 2, 3 ngày còn không thì toàn trốn về 1 ngày chứ nói với bố mẹ con về Hải Dương nhiều thế thì chết. Và từ lúc nào tôi đã yêu anh ấy, anh không đẹp trai nhưng khá là cao @@, anh hơn tôi 2 tuổi, làm thuế, mẹ làm to, gia đình giàu có nên cũng có nhiều em để ý, hy vọng anh đủ tỉnh táo để không bị mắc bẫy, còn tôi thì chẳng quan tâm đến tiền của nhà anh, tôi yêu anh chứ không yêu mẹ anh và cũng không yêu tiền của nhà anh vì sau này tôi nghĩ mình sẽ kiếm được nhiều hơn thế bằng chính sức của mình ^^, anh nói chuyện cũng bình thường nhưng cái mà tôi thích nhất đó là anh rất chân thật, dù nhà giàu nhưng anh vẫn giản dị, bình thường chứ không công tử tiêu tiền như rác, đầu tóc bóng bảy, quần áo cầu kì...chính vì vậy tôi đã tin và yêu anh. Nhưng tình yêu ấy lại là đơn phương thế mới khổ^^

 

Quen được gần 1 năm thì tôi đi du học cùng với tràn đầy tình yêu của tôi dành cho anh và giờ thì còn 1 năm nữa là học xong. Khoảng cách khiến tôi không thể gặp anh nhiều chính vì vậy tôi càng yêu anh hơn, anh thì quí mến tôi và cũng rất quan tâm đến tôi, tôi có cảm giác là nó hơn mức tình bạn nhưng chưa đủ là tình yêu. Chúng tôi chat chit, nhắn tin cũng nhiều, những ngày lễ anh luôn nhớ gọi điện chúc mừng tôi. Tuy chẳng phải người yêu nhưng đôi lúc tôi cũng thấy hạnh phúc chẳng khác gì yêu. Và mối quan hệ nó cứ loằng ngoằng như vậy, vui buồn có cả nhưng có lẽ không đi đến đâu @@ Mỗi người một nơi, anh thì xác định ở Hải Dương còn tôi ở Hà Nội, vậy sao yêu được nhau? có gì để làm nền tảng? có gì để chờ đợi nhau? Ở Hà Nội thì thỉnh thoảng còn chạy về chơi, nhớ thì gặp được nhưng đi học xa rồi thì gặp làm sao?

 

Nhiều lúc lại cứ mong lằng nhằng mãi như thế này, nếu tôi yêu người khác thì là tốt cho tôi còn anh ở nhà có yêu người khác cũng chẳng phải mang cảm giác có lỗi với tôi. 2 con người chẳng có gì ràng buộc nhau, hoàn toàn tự do nhưng chỉ lo tôi cứ yêu mãi, cứ ấp ủ mãi hình ảnh của anh rồi chẳng yêu được ai khác ngoài anh thì mới chết.Tôi đã từng nghĩ rằng sau khi tôi học xong, tôi có thời gian để đầu tư vào mối quan hệ giữa tôi và anh thì may ra mới cải thiện được tình hình,khi đi làm rồi chắc nhiều thứ sẽ dễ dàng hơn. Tôi vẫn mong anh cứ ở đó đừng yêu ai để đợi tôi về. Tôi muốn mình sẽ là vợ của anh ý, sẽ chăm sóc bố mẹ anh ý như bố mẹ tôi, sẽ nấu những bữa cơm ngon và những món đặc sản Hả Nội ( cái này tôi rất giỏi ) để anh, gia đình, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp được thưởng thức những món ăn đó và anh sẽ thực sự tự hào và hãnh diện khi có người vợ như tôi. Ôi còn 1 năm nữa, sẽ có rất nhiều việc, cái gì đến rồi cũng đến,1 năm sao dài quá, liệu tôi có thể làm gì sau 1 năm này không nhỉ? Liệu tôi và anh cứ duy trì được mối quan hệ trong 1 năm nữa như thế này không? Mọi thứ đều ở phía trước,đâm lao phải theo lao rồi nên dù đường mịt mù ta cứ đi thôi vậy haizzzz đến đâu thì đến không nên suy nghĩ nhiều.!

 

Anh ơi.! Đợi em về nhé.!

 

Hải Dương ơi.! Đợi em về làm dâu Hải Dương nhớ.."

 

Tác giả bài viết: Người Chí Linh sưu tầm

Nguồn tin: www.facebook.com

Tổng số điểm của bài viết là: 21 trong 5 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bài viết được xem nhiều
CÔN SƠN - KIẾP BẠC:
HÀNH TRÌNH DI SẢN

qh
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây