Tháng ngày trên đất Sơn La,
Bâng khuâng lòng nhớ quê nhà khôn nguôi.
Ở đây cuối đất, cùng trời.
Nhờ chim nhắn gửi mấy lời về quê. Làng tôi xanh ngắt bóng tre.
Quê nghèo mái rạ xếp kề liền nhau.
Cha truyền con nối nghiệp sau,
Bao đời cuốc bẫm, cày sâu trên đồng.
Xuân hè rồi lại thu đông.
Đời người manh áo che không kín người.
Thương nhau trao gửi nụ cười.
Mẹ ru tiếng hát à ơi... ấm lòng.
Bé thơ cánh võng bềnh bồng,
Theo con cò trắng qua sông rập rờn. Chắt chiu củ sắn, hạt cơm,
Đất mang dịu ngọt trả ơn cho người.
dẫu đi, dẫu đến muôn nơi.
Lòng tôi in một khoảng trời quê hương. Làng tôi có những bóng thông.
Rì rầm tán lá hát không cạn lời.
Tán xòe che một khoảng trời,
Để cho bọn trẻ vui chơi suốt ngày.
Chim về đây hót mê say,
Để rồi giang rộng cánh bay lưng trời.
Dân làng tôi lớn thành người.
bóng thông che một quãng đời ấu thơ. Sau làng đồi núi nhấp nhô.
Còn ghi lịch sử ngàn xưa lẫy lừng.
Kia đền Kiếp Bạc oai hùng,
Đây Côn Sơn với tấm lòng Ức Trai.
Phượng Hoàng dáng núi như bay,
Chu Văn An đã về đây mở trường.
Bao đời đồi núi quê hương,
Là nơi cho trẻ mục đồng vui chơi. Tôi yêu đồng nội quê tôi.
Hoa mua rực rỡ như cười mùa xuân.
Sơn ca lảnh lót xa gần.
Hạ về vang tiếng ve ngân gọi hè. Mỗi khi lòng nhớ xóm quê,
Lòng tôi lại nhớ bóng tre xanh rờn.
Lũy tre bao bọc xóm thôn.
Như là lòng mẹ ôm con tháng ngày. Cuộc đời năm tháng vơi đầy.
Tình quê tôi giữ không phai trong lòng.
Đất nghèo ơi đất quê hương,
Chắt chiu củ sắn, hạt cơm cho đời.
Chúng tôi khôn lớn thành người.
Nhớ ơn mảnh đất quê tôi chân thành.