Chuyện tình của đôi vợ chồng "cà kheo"
- Thứ bảy - 24/10/2015 14:29
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Hai con người chung một nỗi đau
Hà Duy Luân sinh năm 1973 (thôn Trại Sắt, xã Bắc An, Chí Linh, Hải Dương), là con thứ ba trong một gia đình có 6 anh em. Vốn nhanh nhẹn, thông minh nhưng một lần đùa nghịch đã làm cho Luân từ một đứa trẻ bình thường trở thành tật nguyền. Sự cố xảy ra bất ngờ vào năm 3 tuổi, anh bị gãy xương ống chân do vấp ngã. Do không hiểu biết và vì đường đến bệnh xá quá xa xôi, nên anh đành chấp nhận chịu đau đớn với chiếc chân bị gãy hàng tháng trời. Khi đến được nơi chữa trị thì chiếc chân ấy không thể phẫu thuật được nữa.
Điều còn lại duy nhất trong ký ức tuổi thơ của Luân là những tháng ngày nằm lì trên giường, nhịn ăn, nhịn uống, mãi đến khi mẹ anh vào dỗ dành anh mới ăn hết bát cháo để làm vui lòng mẹ. Đang học lớp 3 anh phải bỏ học vì không đủ sức đi bộ 10 km đến trường, vả lại cảnh nhà nông túng thiếu không đủ điều kiện cho anh theo học tiếp. Ngày nào cũng vậy, nằm nghe tiếng bạn í ới gọi nhau đi học, nước mắt anh lại trực trào ra.
Sau những lần như vậy, Luân đã định tìm đến cái chết để cho gia đình đỡ khổ. Nhưng rồi nhớ đến cha mẹ đang phải gồng mình gánh nợ, mới thấy hối hận vì những hành động dại dột như thế. Những tháng ngày sau đó, anh dò dẫm ra cánh đồng trước nhà để tập đi. Anh nhờ bố mình chặt cho chiếc gậy để tiện cho việc đi lại. Buổi chiều nào cũng thế, cứ mỗi khi nghe tiếng mõ trâu ra đồng là anh lại tự mình cầm cây gậy tìm đường ra cánh đồng bao quanh thôn Trại Sắt.
Chiếc nạng nâng đỡ tình yêu đôi lứa
Năm 1997, vì không chịu được cảnh sống tù túng nên Luân quyết định tìm đến một trung tâm nhân đạo để xin học đục đá nghệ thuật, sau một thời gian làm việc thấy mình không đủ sức tiếp tục nên anh chuyển sang học và làm thêu tranh nghệ thuật. Cũng chính tại nơi đây, số phận đã run rủi cho anh gặp chị Xuân - người vợ đang chung sống với anh. Chị Bùi Thị Xuân cũng cùng chung cảnh ngộ với anh. Chị sinh năm 1979 trong một gia đình nhà nông nghèo ở xã Hưng Long, Ninh Giang, Hải Dương. Đôi chân của chị đã bị quặt quẹo sau một trận ốm thập tử nhất sinh nên không thể đi lại được.
Tuổi thơ của Xuân cũng phải sống trong một môi trường khác với người bình thường. Nước mắt chảy hàng đêm khi chị nhận ra bước đi của mình khác thường với chúng bạn. Gia đình đã cố gắng chạy vạy, vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho chị, cứ nghe ở đâu có thuốc hay, thầy giỏi là gia đình chị tìm đến. Mong muốn cho chị khỏi bệnh nhưng tiền mất mà vết thương ở chân vẫn không hề thuyên giảm. Sau 6 tháng nằm điều trị tại Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội chị nằng nặng đòi bố mẹ cho về quê. Chị không dám trách ai, chỉ trách số phận đã gieo cho mình cái kiếp tật nguyền vĩnh viễn.
Hai mảnh đời khác nhau nhưng cùng chung một nỗi đau tật nguyền. Xuân và Luân đều khao khát sống, chỉ mong sao mỗi ngày họ nhận được một nụ cười từ người thân. Rồi một ngày kia họ vô tình biết nhau. Hôm đó, vừa tan giờ làm, đang loay hoay bước đi với chiếc nạng trở về khu nhà trọ thì bất ngờ chiếc nạng bị trượt, Luân chới với trực ngã về phía sau thì một bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh kèm theo một giọng nói nhẹ nhàng: “Anh có sao không?”. Chưa kịp gửi lời cảm ơn thì người ấy gắng gượng bước đi trong sự khó nhọc.
Sau lần ấy, chính Luân cũng không ngờ được rằng anh lại gặp Xuân một lần nữa, kỷ niệm ấy anh vẫn nhớ như ngày hôm qua: “Một buổi sáng bắt đầu vào giờ làm việc thì một cô bé có nước da hơi ngăm đen rất lạ ngồi đối diện với mình. Khi đã nhận ra người đã đỡ mình hôm vừa rồi, anh định hỏi rồi lại ngập ngừng thôi không hỏi nữa. Hôm đó về nhà trọ lại biết phòng Xuân đối diện phòng mình càng làm cho anh suy nghĩ nhiều hơn”. Kể từ đó, Luân thấy trái tim mình đập nhanh hơn sau mỗi lần gặp Xuân, định ngỏ lời yêu nhưng sợ bị chê cười, nhưng không nói được thì gan ruột lại không yên.
Vào ngày lễ tình nhân năm 2002, Luân được nghỉ nên về quê, khi nghĩ tới Xuân anh quyết định đạp xe 10 cây số từ nhà lên khu nhà trọ tìm gặp người trong mộng, nhưng Xuân đi ăn sinh nhật chưa về. Mãi đến gần 11h đêm khi Xuân vừa bước vào phòng thì một bóng hình khập khiễng ướt như chuột lột nắm lấy tay chị, run run nói: “Anh không có những món quà đắt tiền, chỉ có bông hoa dại anh hái ven đường tặng em, chúc em vui vẻ”. Bất ngờ vì món quà giản dị ấy, chưa kịp mời vào nhà thì bóng Luân đã mất hút sau cơn mưa đêm. Thấy Luân có ý với mình, nhưng Xuân cũng chỉ nghĩ rằng Luân trêu đùa, vì chị biết rằng có rất nhiều cô gái lành lặn để ý đến anh, không bao giờ anh lại bỏ qua những cơ hội tốt với mình như vậy.
Cũng từ đấy, Xuân tìm mọi cớ để tránh mặt Luân. Mỗi lần đi làm về Xuân lại đóng chặt cửa. Luân không thấy Xuân ra cửa hái rau như mọi khi lại thấy trong lòng mình rưng rưng một nỗi nhớ. Một lần Luân nhấp nhổm ngồi chờ đến 12 giờ khuya mà vẫn chưa thấy Xuân về nên sang gọi cửa. Chỉ khi anh nhờ người phá cửa ra mới biết Xuân bị sốt li bì 2 ngày, Luân hô hoán đưa Xuân đi Bệnh viện Đa khoa Chí Linh. Sau những ngày được chăm sóc Xuân cảm thấy lòng mình ấm áp, gần gũi Luân hơn nhưng chị cảm thấy thẹn nên bảo Luân về thì bất ngờ Luân cầm tay chị nói: “Hãy để anh chăm sóc cho em cả đời, được không?”. Nước mắt Xuân trào ra và chị biết rằng trái tim chị đang thổn thức những nhịp đập yêu thương.
Vượt qua rào cản và định kiến xã hội
Sau bữa đó, Luân điện về báo tin cho gia đình rằng: Sẽ đưa con dâu về ra mắt bố mẹ. Nhận được tin con trai ra mắt người yêu bố mẹ Luân rất hoang mang, ngờ vực vì ông bà luôn muốn con trai mình lấy vợ trong làng. Khi đưa Xuân về nhà, ai cũng kịch liệt phản đối, dèm pha vì “thiếu gì đứa lành lặn để ý đến lại không lấy, lại đi rước một đứa què quặt về”. Cảm thấy mình bị tổn thương, Xuân nức nở bỏ về, vừa về đến nhà được một ngày thì Luân cũng vượt 70km tìm đến tận nhà Xuân.
Bất ngờ không hiểu tại sao Luân lại biết nhà mình nhưng sự giận giữ vẫn còn nên Xuân bảo Luân: Anh về đi, sẽ chẳng bao giờ bố mẹ anh đồng ý em đâu. Sau vài lần như thế Xuân cứ nghĩ Luân sẽ quên chị và nghe lời bố mẹ anh thì bất ngờ vào một ngày chị nhận được cú điện của bố mình gọi lên với lời lẽ trách móc: “Sao nhà trai lên dàn xếp mà không nói với bố mẹ một câu?”. Ngạc nhiên vì chẳng biết ai lại làm như thế, nhưng khi biết rằng Luân bảo gia đình bên đó lên “thu xếp”, Xuân đã rất giận và nói lại: “Bố mẹ cứ để đồ lễ đấy, con về con trả cho”.
Khi thấy gia đình Luân bỗng dưng thay đổi lại thêm chuyện Luân tự mình quyết định chuyện hôn nhân khi chưa có sự đồng ý của mình nên Xuân cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Những tháng ngày sau đó Luân giải thích và thuyết phục cho Xuân cũng là quãng thời gian khó khăn không kém gì sự cản trở của gia đình anh. Với sự kiên trì của mình, Luân đã làm cho Xuân hiểu rằng anh chỉ muốn dành cho chị sự bất ngờ, vả lại anh còn quả quyết nếu cha mẹ anh mà không đồng ý thì anh sẽ tự đi cưới chị. Cảm động bởi tấm chân tình của người con trai nên cuối cùng ngày cưới cũng diễn ra.
Sau khi cưới nhau, hai người quyết định ra thuê nhà ra ở riêng. Rồi bé trai đầu lòng cũng ra đời. 5 năm sau, chị lại sinh tiếp cho anh một bé trai nữa. Cả hai đứa con đều lành lặn và rất ngoan ngoãn. Hai người vẫn tiếp tục làm công việc thêu tranh nghệ thuật trong Trung tâm nhân đạo. Để tăng thêm thu nhập hai vợ chồng lại dậy thật sớm để bán đồ ăn sáng ở ngã ba phường Chí Linh, tối đến lại bán trà đá ven vỉa hè. Cuộc sống gia đình dù vẫn còn khó khăn nhưng anh chị chưa hề to tiếng, nặng lời với nhau.
Luân không dám nghĩ nhiều về cuộc sống phía trước, anh có dự định sẽ gom góp tiền để mua cho vợ thêm một chiếc máy lạnh phục vụ việc bán hàng nước. Chị thì muốn có một chiếc xe lăn để anh chị đi lại được thuận tiện hơn nhưng chị bảo điều quan trọng là các thành viên trong gia đình ai cũng được bình yên là chị rất hạnh phúc rồi. Trải qua hơn 10 năm chung sống, đối mặt với biết bao nhiêu thử thách, mặc dù khó khăn vẫn đè nặng lên mái ấm gia đình nhưng sự quyết tâm không gì ngăn cản được của đôi vợ chồng tật nguyền đã gieo niềm tin rằng họ sẽ chiến thắng được số phận.
Theo ANTĐ